Tìm Kiếm

28 tháng 10, 2015

Món Quà Tuyệt Vời: Sự Lắng Nghe

Một bé gái chừng hơn 10 tuổi theo mẹ vào thăm viện dưỡng lão.
Nơi đây gồm hơn hai mươi cụ ông với nhiều hoàn cảnh khác nhau nhưng chung một lý do: không người chăm sóc, nên các cụ ông được gửi vào đây.
Sau khi cùng mẹ và các cô chú bác bạn mẹ đi trao quà cho từng người, cô bé xin phép mẹ cho vào phòng số 7: – Ở phòng số 7 có một ông cụ trông buồn lắm, chẳng ai chơi với ông. Mẹ dắt bé đến cửa phòng và nhìn thấy một cụ ông già thật già lại gầy ốm nữa, ánh mắt ông như thất thần, luôn hướng nhìn ra ngoài cửa sổ. gói quà vừa được tặng vẫn hờ hững bên mép giường, dường như ông chẳng quan tâm đến những gì xung quanh.
Con bé rời tay mẹ, chạy lại nắm lấy bàn tay ông lắc lắc: - Ông ơi! Ông đừng buồn, có cháu chơi với ông này. Hình như ông cụ chẳng nghe thấy gì. – Ông ơi! Cháu kể chuyện cho ông nghe nhé. Ông cũng chẳng quan tâm. Con bé không nản, nó cứ nắm lấy bàn tay ông mà nói luyên thuyên những gì chỉ có ông và nó biết.
Chẳng biết từ lúc nào ánh mắt của ông đã chăm chú nhìn con bé. Miệng ông hơi mỉm cười, mặt ông như giãn ra. Rồi ông bế con bé lên giường ngồi bên cạnh. – Ông kể chuyện cho cháu nghe đi. - Ừ! Nhưng chuyện ông chẳng hay, cháu có muốn nghe không? – Có! Cháu muốn ông kể chuyện.
Thế là con bé cứ ngồi yên ngước cặp mắt tròn đen láy nhìn lên khuôn mặt già nua, khắc khổ, còn ông cứ miên man kể chuyện… mãi đến giờ cơm. Con bé phải theo mẹ về, nhưng nó còn hẹn: - Mai cháu xin mẹ chở vào nghe ông kể chuyện tiếp.
Đúng hẹn, sáng hôm sau con bé lại vào, và cả những sáng hôm sau, hôm sau nữa. Con bé cứ ngồi ngước mắt nhìn ông cụ kể chuyện, hình như nó chẳng hiểu gì vì câu chuyện ông cụ kể cứ ngắt quãng, đang chuyện này lại sang chuyện khác. Nhưng con bé không phản đối, nó vẫn chăm chú lắng nghe. Mỗi lúc nhìn vào khuôn mặt đang chăm chú lắng nghe của con bé là mỗi lúc ông cụ như hồi sinh.
Nhiều buổi sáng trôi qua, con bé vẫn vào thăm ông cụ, còn ông cụ ăn được nhiều hơn, bước ra khỏi phòng cũng nhiều hơn, rồi ông bắt đầu cười với các cụ ông khác.
Khi con bé phải trở lại trường sau những ngày hè cũng là lúc ông cụ vui vẻ, trò chuyện và cùng xuống nhà ăn với mọi người, thay vì các sơ phải mang lên tận phòng cho ông như trước kia. Các sơ vẫn đo huyết áp cho ông mỗi sáng nhưng không phải theo dõi nhiều lần trong ngày, thuốc ông uống bác sĩ cũng giảm bớt.
Tháng sau, con bé quay trở lại thăm nhà dưỡng lão cùng mẹ và các cô chú bác bạn của mẹ, ông cụ ra tận sân đón con bé và bảo: - Cháu cũng hãy chơi với các cụ ông khác nữa nhé. – Sao vậy ông? – Ông muốn tất cả nhà này đều vui. Tuy quà của mẹ cháu và các cô bác quý thật, nhưng món quà của cháu qúy hơn nhiều. ông muốn tất cả các cụ ở đây đều có thể nhận món quà của cháu.
Rồi ông dắt con bé ra chỗ mẹ nó và bảo: - Chị có đứa con thật tuyệt, chính cháu đã đem lại sự hồi sinh cho tôi
Con bé đã trao tặng món quà thật kỳ diệu chính là ở việc chăm chú lắng nghe những tâm sự chất chứa trong lòng ông với vẻ mặt đầy cảm thông, chia sẻ tuy nó chẳng hiểu gì.
(daminhvn.net)