Tìm Kiếm

28 tháng 4, 2023

chuột rút

 CHỨNG "CHUỘT RÚT" Chúng ta lớn tuổi thường hay bi bệnh này .Nguy hiểm là đang khi lái xe hơi bị chuột rút kẹt vào chân gas không kiểm soát được tốc độ rất nguy hiểm . Đây la cách ngăn ngừa và chữa trị
Xin mách cho bạn bè va người thân

CÁCH TRỊ ĐƠN GIẢN VÀ  HIỆU QUẢ NHẤT LÀ MỖI NGÀY ĂN 1 - 2 TRÁI CHUỐI. TÔI TỪNG BỊ CHUỘT RÚT MỖI SÁNG KHI TRỞ MÌNH, NHƯNG SAU KHI THEO LỜI BÁC SĨ ĂN CHUỐI ĐỀU ĐẶN HÀNG NGÀY, BỆNH CHUỘT RÚT HOÀN TOÀN BIẾN MẤT. BỔ TÚC THÊM VỀ CHỨNG "CHUỘT RÚT"

Cá nhân tôi cách nay khoảng 3 tháng, nằm ngủ đêm thường hay bị bệnh "chuột rút"đau đớn kinh khủng. Lúc nằm trên giường thì khó mà đứng dậy được, nên không thể đi giật lùi như mấy ông thầy Tàu chỉ dạy cho tôi trước đây.

Bây giờ có mấy người cháu chỉ cho tôi là khi bị chuột rút, thì dùng 2 ngón tay (ngón cái và trỏ) bóp chặt môi trên chừng 1 phút là chú chuột tháo chạy ngay. Cách bấm huyệt đạo kiểu nầy hay lạ lùng. Cách bóp môi trên gần 2 lỗ mũi cũng cần để khiến đường đại tiện mở rộng, dễ đi cầu khi bị táo bón.

Đối với những người già yếu, tay đau hay thương tật thì người nhà phải mua  thuốc đề phòng. Thuốc hay nhất hiện nay trị bệnh chuột rút mang tên hiệu là LEG'S CRAMPS & RESTFUL  LEGS. Tiệm WALMART có bán. Thuốc rất công hiệu, bà con nên tìm mua  uống đề phòng. Giá rẻ mạt: 5 hay 6 USD, không có side effects đáng  ngại.Chuyện vặt... của người ...Già....chúng ta cũng nên biết.....

Làm gì khi bị chứng chuột rút chân ban đêm?  Bị chuột rút (hay còn gọi là vọp bẻ)vào ban đêm là hiện tượng rất hay gặp ở người lớn  tuổi và không phải là hiếm gặp ở những người trẻ hơn. Tuy dạng chuột rút này gây khó chịu, mất ngủ, nhưng lại không gây nguy hiểm. Nguyên nhân thường thì chuột rút chỉ kéo dài vài giây hoặc nhiều lắm là vài phút, nhưng sau đó triệu chứng đau có thể kéo dài cả ngày hay vài ngày. Ở người lớn tuổi, thần kinh ở chân, nhất là vùng bắp chuối hoặc bàn chân thường trở nên "khó chịu", dễ bị kích thích hơn. Điều này làm cho bắp thịt bị co bóp và tình trạng ứ đọng chất canxi ở trong các tế bào của các bắp thịt nhiều hơn, khiến cho chúng khó giãn ra hơn.

Chứng chuột rút thường không có nguyên nhân rõ ràng. Tuy nhiên, nguyên nhân khác có thể gặp là: 

-Tình trạng thiếu nước và chất khoáng trong cơ thể như canxi, magiê, natri và kali. Điều này có thể xảy ra sau khi tập thể dục, lọc thận, đổ mồ hôi quá nhiều mà không được bù đủ nước và muối, dùng thuốc lợi tiểu, đang có mang... 

- Ngồi lâu, tư thế của chân không thích hợp lúc nghỉ ngơi, sự giảm độ lõm cần thiết của lòng bàn chân.

- Bệnh tiểu đường, thiếu máu, hạ đường huyết.Đôi khi, một số bệnh liên quan đến thần kinh như bệnh Parkinson, các bệnh về bắp thịt, các rối loạn về thần kinh... cũng gây ra triệu chứng chuột rút. 

Cách chữa: Việc đầu tiên của mỗi người là phải xem có bị các yếu tố nào như đã kể trên hay không để tránh. Nếu thiếu khoáng chất, hãy uống sữa hoặc bổ sung một hay hai viên canxi mỗi ngày. Ở người lớn tuổi, cảm giác khát nước thường giảm đi, do đó, cơ thể có thể bị thiếu nước mà không biết. Nên nhớ uống đủ nước, đặc biệt là trước và sau khi tập thể dục. 

Những người ít vận động có thể phòng ngừa chứng chuột rút ban đêm bằng cách đạp xe đạp tại chỗ một ít phút vào buổi tối trước khi đi ngủ.Các bài tập đơn giản làm căng bắp chuối cũng có thể có ích. Một trong những cách đơn giản có thể thực hiện tại nhà là đứng thẳng cách tường khoảng một mét, giơ thẳng hai tay chống vào tường, rồi nghiêng người về phía trước, làm cho bắp thịt ở bắp chuối căng ra, giữ ở tư thế này khoảng 10-30 giây, lặp lại khoảng 5 lần, làm như vậy bốn lần một ngày trong tuần đầu, sau đó mỗi ngày hai lần trong các tuần tiếp theo. Một số phương pháp khác cũng có thể làm giảm chuột rút ban đêm, đó là chườm nóng ở các bắp thịt bị ảnh hưởng, nhất là trước và sau khi tập thể dục. Cũng cần chú ý đến việc đi giày sao cho vừa vặn và thích hợp. Những người nào thường mang xăng đan hoặc giày ba-ta đế phẳng và mềm khi đi bộ, có thể làm cho bàn chân bị mất độ vòm cần thiết. Chính điều đó cũng có thể gây ra chuột rút và đau bắp chuối hay các bắp thịt ở bàn chân.Khi đã bị chuột rút, hãy lắc lắc bắp thịt chỗ bị chuột rút rồi sau đó nâng cao chân lên.Có thể đi tắm hoặc ngâm (trong bồn tắm) nước ấm hoặc xoa bóp bằng nước đá. Nếu không những chỉ là bị chuột rút thỉnh thoảng vào ban đêm, mà còn bị đau, bị chuột rút thường xuyên khi đi bộ, thì đó có thể là triệu chứng của chứng nghẽn các động mạch đến chân. Trong trường hợp này, cần đi gặp  bác sĩ càng sớm càng tốt vì có thể nguy hiểm.

CHỨNG "CHUỘT RÚT"

Ở Nam Kỳ thường gọi là "Chứng Vọp bẽ"(con vọp là một loại sò hến). Mỗi địa phương có cách gọi khác nhau. Theo y khoa, dường như do cơ thể thiếu chất gì đó, có thể là MAGNÉSIUM nên nếu ăn SÔ-CÔ-LA ĐEN  (Chocolat noir / Dark chocolate) cũng có hiệu quả tốt. Nếu bị vọp bẽ /chuột rút, bạn thử ăn chocolat noir mỗi ngày vài miếng to bằng 2 ngón tay xem sao !!TV

BỔ TÚC THÊM VỀ CHỨNG "CHUỘT RÚT"

Cách trị đơn giản và hiệu quả nhất là MỖI NGÀY ĂN 1 - 2 TRÁI CHUỐI. Tôi đã từng bị chứng chuột rút vào mỗi sáng khi trở mình, nhưng sau khi làm theo lời bác sĩ ĂN CHUỐI ĐỀU ĐẶN HÀNG NGÀY, bệnh chuột rút hoàn toàn biến mất. 

Image de profilNGUYỄN BÍCH 

 

Học cách đặt câu hỏi

 
Thân Hạnh Nga


Nhà khoa học dữ liệu














Sang tuổi 22, tôi bắt đầu học tiếng Đức, như vậy là hơi muộn để bắt đầu. Nhưng tôi tin rằng tuổi tác không phải là thiệt thòi.

Tôi có vốn tiếng Anh đã khá vững, cách học ngữ pháp cũng tương tự nên tôi nghĩ mình có thể làm được. Tuy nhiên, tiếng Đức là một ngôn ngữ tương đối khó. Ngữ pháp khó hơn tiếng Anh rất nhiều. Từ vựng cũng đa dạng và bố cục từ vựng khó. Mỗi vùng miền có cách phát âm và dùng từ khác nhau. Trong bốn năm sau đó tôi học tiếng Đức ở nhà và trên trường, thậm chí sống ở Đức mỗi năm vài tháng để cải thiện vốn ngôn ngữ. Chỉ đến khi biết cách đặt câu hỏi bằng tiếng Đức, tôi mới tự tin.

Thời phổ thông trung học, tôi học trường chuyên, ở một thành phố nhỏ. Như bao trường chuyên khác, học sinh được ôn luyện từng ngày để tham gia các cuộc thi cấp địa phương và quốc gia. Mục tiêu của tất cả học sinh, giáo viên và phụ huynh là đỗ vào một trường đại học tốt. Trong suốt những năm phổ thông, tôi học cách trả lời tốt các câu hỏi, nhưng không bao giờ học cách đặt câu hỏi.

Khi lên đại học, tôi học tại một trường nữ sinh nhỏ ở miền Nam nước Mỹ. Tôi vẫn dùng phương pháp trả bài ấy, kỹ năng mà nhiều năm ở Việt Nam đã dạy tôi rất tốt để đạt điểm cao. Tôi chọn các môn tương đối an toàn mà nhiều bạn Việt Nam khác cũng học như Toán và Kinh tế bởi có vẻ như các bài toán kinh tế thường có một hoặc vài cách giải quyết. Các tình huống đưa ra không hề mơ hồ. Mỗi câu hỏi sẽ có một đáp án đúng. Tôi cũng theo đuổi thêm môn phụ là lịch sử. Tôi thích học lịch sử, đặc biệt là lịch sử châu Âu hiện đại. Tuy nhiên tôi không phải là sinh viên sáng nhất khoa sử dù có thể ghi nhớ và luôn trả lời được hầu hết câu hỏi.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi sang Đức làm trợ lý nghiên cứu cho hai nhà nhân chủng học (anthropologists). Lần đầu tiên tôi được đồng nghiệp chỉ cho rằng, đặt câu hỏi là bước cơ bản để trở thành một nhà nghiên cứu. Họ khuyến khích tôi đặt những câu hỏi từ rất đơn giản, ví dụ "định nghĩa của từ này là gì?", "trong bối cảnh như vậy việc gì sẽ xảy ra?" cho đến những câu phức tạp cần miêu tả dài dòng. Tôi bắt đầu chú ý đến cách đồng nghiệp hỏi tại các buổi họp và hội thảo. Sau khoảng một năm, tôi đi thực địa cùng các giáo sư và bắt đầu phải viết rất nhiều ghi chép. Đây là cơ hội cho tôi luyện tập đặt câu hỏi.

Hai năm làm việc ở Đức, học cách đặt câu hỏi đã thôi thúc tôi trên con đường học vấn. Tôi quay lại Mỹ theo đuổi việc lấy bằng tiến sĩ ngành Xã hội học. Tôi bắt đầu viết và xuất bản các nghiên cứu về những hiện tượng xã hội như dư luận về nhập cư, phản ứng của mạng xã hội đối với các sự kiện bi thảm và sự hình thành nền tảng xã hội cho các phong trào xã hội. Tôi nghiên cứu và viết về các hiện tượng xã hội phức tạp thông qua việc hỏi mọi điều chưa biết.

Kỹ năng hỏi giúp tôi trong lúc làm nghiên cứu, và hiện giờ ở nơi làm việc. Tôi quyết định không theo đuổi sự nghiệp học thuật với tư cách là giáo sư mà trở thành nhà khoa học dữ liệu (data scientist). Công việc chính của tôi xoay quanh việc xây dựng giải pháp kỹ thuật cho các bài toán kinh doanh. 90% thời gian của tôi dành để trao đổi với đồng nghiệp và các bộ phận khác trong công ty.

Trong thời gian rảnh rỗi, tôi cố gắng gặp gỡ ít nhất hai sinh viên mỗi tuần thông qua Techsphere, một nền tảng do Vietnam Tech Society xây dựng, nhằm kết nối sinh viên Việt Nam với những người đi trước trong lĩnh vực công nghệ. Hầu hết sinh viên gặp tôi với mục đích rất cụ thể như muốn tôi xem qua sơ yếu lí lịch, nhờ tôi cho lời khuyên để trở thành nhà khoa học dữ liệu... Nhưng do không biết đặt câu hỏi, nhiều bạn không tận dụng được 30 phút gặp gỡ đó.

Tôi luôn hy vọng các bạn chuẩn bị sẵn một danh sách câu hỏi, sắp xếp chúng thành 2-3 chủ đề. Các bạn sẽ cảm thấy chủ động, và tự tin hơn trong cuộc trò chuyện. Trong các cuộc phỏng vấn xin việc, ứng viên cũng nên làm điều tương tự. Đây không chỉ là cơ hội để công ty đặt câu hỏi, mà còn là cơ hội để các bạn phỏng vấn ngược, nhằm nắm được nhiều thông tin hơn về nơi có thể là môi trường làm việc tương lai của mình.

Tôi học nghệ thuật đặt câu hỏi qua thử nghiệm và cả sai lầm, bằng cách đi thực địa lúc đi làm nghiên cứu, và hiện giờ là qua việc phỏng vấn rất nhiều ứng viên xin việc. Nhưng tôi vẫn ước rằng mình đã được học kỹ năng này sớm hơn, trong gia đình, ở trường phổ thông hoặc thậm chí ở trường đại học.


Thân Hạnh Nga


tuan25mins Cảm ơn tác giả đã viết về một kỹ năng không mới nhưng dường như đang thiếu trong môi trường giáo dục của nước nhà. Tôi rất đồng tình với quan điểm của tác giả trong bài viết và tôi cũng ước gì tôi được dạy bài bản kỹ năng này từ khi còn bé.
Thế hệ trẻ bây giờ đã được khuyến khích đặt câu hỏi rất nhiều so với thế hệ của tôi 30 năm về trước. Tuy vậy, đặt câu hỏi như thế nào, tính lô-gic, hệ thống trong tư duy của người đặt câu hỏi, mục đích, lý do, của việc đặt câu hỏi cũng cần trang bị đồng thời. Bởi vì, mục đích cuối cùng của việc đặt câu hỏi cũng chính là để trả lời hay giải quyết một vấn đề gì đó.

oanhngoc052020
Chị nói rất đúng. Kỹ năng đặt câu hỏi là một kỹ năng học chủ động. Khiến người học hiểu bài hơn rất nhiều. Đặt câu hỏi cũng là kỹ năng của những nhà triết học. Và đức là một trong những quốc gia có nền tảng triết học trên thế giới.

Tôi ở đức. Tôi đang học nghề ở đây. Các bạn của tôi học đơn giản, học kiểu học thuộc lòng và học chay cho nên không hiểu bài. Chỉ cần câu hỏi khác đi một xíu là họ trả lời không nổi. Tôi học trong lớp, cách học của tôi là tôi tự đọc sách rồi tôi tự đặt câu hỏi cho từng nội dung học. Tôi tự làm bộ đề cho bản thân tôi. Vì thế tôi học giỏi hơn các bạn trong lớp. Tôi là một học sinh học xuất sắc nhất lớp.

Tuy nhiên chắc chị học ở tầng lớp học cao học cho nên chị phải học các kỹ năng tự đặt câu hỏi. Chứ học sinh thông thường ở đây học dốt lắm, họ còn lười học nữa. Tôi học nghề. Tôi học giỏi nhất lớp về toán và hoá, vì hồi ở vn tôi được học rất kỹ về các kỹ năng này. Sang đây, vào học nghề thì học sinh việt nam học giỏi nhất vì các nền tảng toán lý hoá và khoa học tự nhiên của vn rất tốt. Nhưng nền tảng khoa học xã hội của người việt rất yếu. Văn học thế giới thì mù tịt. Kỹ năng phản biện hay biện luận kém. Sử thế giới yếu, thậm chí mù tịt. Môn triết học thì lại càng dốt đặc. Theo tôi giáo dục vn nên thay đổi những kỹ năng đó để học sinh theo kịp kiến thức của thế giới.

T
thanh.uyenmy  Tôi rất quan tâm và cũng đang học đặt câu hỏi thông thường để tìm hiểu vấn đề. Bạn có thể giúp tôi tìm hiểu sâu hơn về nghệ thuật đặt câu hỏi ko? Cảm ơn bạn 

L
Lê DũngHiện giờ chúng ta đều phải học được kỹ năng này, bởi vì thời đại trí tuệ nhân tạo đã tới. Không học được đặt câu hỏi, học được cách ra lệnh cho AI làm việc theo như ý tưởng của mình là sẽ tụt hậu với xã hội!


hatbuinho1201

Bài viết hay và bổ ích không chỉ trong học tập và rèn luyện cá nhân ,mà rất có ích trong nhiều lĩnh vực . Cảm ơn tác giả về những chia sẻ trong bài viết này.

Đọc sách qua ChatGPT


Lang Minh

Nghiên cứu viên

















Từ khi có ChatGPT, sinh viên biết cách đối phó với những “hung thần giảng đường” như tôi.

Thay vì mất cả ngày đọc các bài tạp chí khoa học 10.000 chữ dày đặc thuật ngữ, họ ra lệnh cho ChatGPT tóm tắt thành 500 chữ và đọc trong khi ăn trưa để đầu giờ chiều trả bài. Tất nhiên, những sinh viên này không thể trả lời được các câu hỏi sâu hơn về vấn đề mà bài tạp chí nhắc đến.

Câu chuyện đó không còn gói gọn trong môn học của tôi mà diễn ra ở nhiều giảng đường trên thế giới, với các mức độ khác nhau. Tình trạng phổ biến đến mức có những trường chọn phương án cực đoan - cấm sử dụng ChatGPT.

Nền giáo dục ngày nay phải đấu tranh để đảm bảo kết hợp được cách đọc tập trung cao (hyper focus) và đọc tập trung sâu (deep focus). Đọc tập trung cao, tương ứng với việc đọc lướt, đọc nhảy cóc để lấy thông tin từ văn bản số trên môi trường Internet: báo điện tử, bài blog... Đọc tập trung sâu hướng tới xây dựng mối liên kết tri thức với văn bản in truyền thống: tiểu thuyết, bài báo khoa học...

Đọc tập trung cao lấn át đọc tập trung sâu dẫn đến hệ quả: người đọc có xu hướng tự tin đưa ra tuyên bố cuối cùng dựa trên các mảnh dữ liệu rời rạc được thu thập chóng vánh. Họ sẽ đọc lướt ngay cả với một cuốn sách dày. Ngón tay, như một thói quen vô thức, không lật từng trang sách mà "cuộn/vuốt" để săn các thông tin được cho là cần thiết.

Đó là chưa kể sức ép từ tiếng ting ting của mạng xã hội, cá nhân bị giảm tập trung, bị thôi thúc phải thể hiện ngay lập tức ý kiến thay vì hành trình tri thức im lặng và nhọc nhằn (đôi khi là thiếu hiệu quả) cùng một tác giả từ chương này sang chương khác.

ChatGPT xuất hiện, có dấu hiệu xóa sổ nốt cả cách đọc tập trung cao này. Cuộc thu thập mau lẹ nói trên giờ cũng không được thực hiện bởi con người nữa, mà bởi một thuật toán tự động nằm ẩn sau mô hình dữ liệu lớn của AI. Không phải nhặt nhạnh và có luôn kết quả như yêu cầu đi kèm lối hành văn mượt mà, thực là một lời mời hấp dẫn đến khó cưỡng.

Câu hỏi là: chúng ta sẽ phải đánh đổi những gì, khi mọi bữa tiệc đều không miễn phí?

Nicholas Carr ngay từ cuốn Lồng kính: Tự động hóa và chúng ta - tám năm trước cơn bùng nổ của AI - trả lời câu hỏi đó bằng việc trích dẫn một thông báo của Cục Hàng không Liên bang Mỹ "khuyến khích những người vận hành tăng cường các thao tác bay bằng tay thích hợp", tức là giảm số giờ bay bằng hệ thống lái tự động, tăng giờ bay bằng tay. Việc lệ thuộc vào lái tự động dần làm phi công mất khả năng xử lý nhanh nhạy các tình huống khẩn cấp không có trong kịch bản, làm giảm nhu cầu rèn luyện đến thuần thục các kỹ năng khó, tạo ra sự tự tin thái quá vì không còn áp lực khi làm việc.

Nicholas Carr tiếp tục với sự kiện tháng 5/2009, chiếc phi cơ Airbus 2009 chìm xuống đáy biển cùng 228 hành khách. Kết luận cho thấy chế độ tự lái bỗng "nổi loạn" và phi công, những người đã quá lệ thuộc vào hệ thống tự động, mất đi khả năng xử lý tình huống khẩn cấp.

Quay lại với sách và việc đọc nói chung, AI đang cướp đi những phần thú vị nhất. Đó là phút reo vui khi tìm ra những khái niệm mới mà ta không ngờ đến, là tính kiên định khi kết nối rất nhiều thông tin đa dạng để đạt được đích tri thức mà mình muốn, là chính kiến cá nhân khi bản thân đã trải qua rất nhiều tranh luận ngầm với đa dạng các tác giả.

Đọc sách kiểu tập trung sâu, cũng giống như làm vườn hay lái máy bay bằng tay - những công việc vất vả đến nhàm chán, sẽ sớm bị thay thế bởi AI - thứ giúp ta nỗ lực thử nghiệm các kỹ năng của bản thân trong sự thách thức từ hoàn cảnh, tạo ra cảm giác về sự hoàn thiện và sự hài lòng. Cảm giác đó thúc đẩy con người tiếp tục lao động và tìm kiếm ý nghĩa cho cuộc sống.

Các hiệu suất định lượng mà AI đem lại có thể dễ đo đếm nhưng sự suy tàn của ý chí và tinh thần thì để lại hậu họa khôn lường.

Tự động hóa trong việc đọc không hoàn toàn xấu, mà vấn đề là nền giáo dục đã chuẩn bị kết hợp cả việc đọc "bằng ChatGPT" với đọc tập trung cao và đọc tập trung sâu hay chưa? Các nhà giáo dục đã lường hết được các hệ quả vô hình và khắc phục nó như thế nào?
Trên giảng đường, tôi đang thử nghiệm việc tạo ra hệ thống câu hỏi gợi ý cho bài đọc bằng... ChatGPT (thay vì một vài câu hỏi sơ lược về nội dung chính như trước). Càng nhiều câu hỏi chi tiết càng hỗ trợ sinh viên nỗ lực phối hợp các cách đọc với nhau sao cho tìm hiểu được vấn đề đến cùng. Phần thảo luận trên lớp cũng được kéo dài hơn để buộc sinh viên nhận ra việc đọc bản tóm tắt sẽ gây thiếu hụt về tri thức và chính kiến như thế nào.
Trước đây, mỗi dịp quan trọng như Ngày Sách Quốc gia (21/4), tôi thường mua một cuốn từ điển minh họa lớn cho con, mong con sẽ tập tra từ điển mỗi khi gặp một vấn đề mới, sau đó mới tiếp tục tra Google nhằm đảm bảo con tích lũy tri thức vững vàng trước khi bị lóa mắt bởi bữa tiệc thừa mứa thông tin trên Internet.

Năm 2023, sau sự kiện ChatGPT, tôi vẫn chưa biết phải cải tiến việc đọc sách cho con mình như thế nào.


Lang Minh


Đạo đức của AI


Nguyễn Như Văn

Chuyên gia Trí tuệ nhân tạo, Đại học Orléans

















“Con cảm thấy xấu hổ khi phải thú nhận với cộng đồng họa sĩ trên mạng rằng ba đang phát triển một dự án AI Art”, con gái tôi nói vậy khi cả nhà đang dùng bữa tối.

Nguyên, cô con gái 15 tuổi của chúng tôi, đang theo học một trường cấp 3 tư thục tại Pháp. Con tham gia vào câu lạc bộ hội họa ở trường. Tại đây, ngoài những buổi thực hành nghệ thuật như vẽ tranh, tạo hình, còn có thảo luận về các vấn đề trong hội họa.

Gần đây, giáo viên đưa vấn đề AI Art ra để trao đổi cùng học sinh. Có người khen, cũng có ý kiến phản đối. Nguyên, bất chấp mối quan hệ thân thiết với ông bố đẻ là nhà nghiên cứu AI tại Pháp, đã phản đối ra mặt công nghệ mới này. Con bé cho rằng AI Art xâm phạm nghiêm trọng bản quyền của các nghệ sĩ trên thế giới. Không có bất cứ thứ gì AI sản sinh ra có thể được xem là nguyên bản. Sáng tạo hay sản xuất nội dung theo cách này là phi đạo đức. Nguyên nói với tôi rằng con chỉ dám bộc lộ nỗi xấu hổ với cộng đồng trên mạng thôi, vì họ không biết con là ai. Còn ở trường, con không dám nói ba là chuyên gia AI, thậm chí là đang có dự án AI Art. "Xấu hổ chết đi được".

Tôi khá bất ngờ trước phản ứng của con gái. Trước giờ tôi vẫn nghĩ, hẳn con cũng ít nhiều tự hào khi có bố là giảng viên đại học, lại chuyên về lĩnh vực AI khá "hot" đối với giới trẻ bây giờ. Nhưng thành thật mà nói, tôi thấy phát biểu của Nguyên hoàn toàn có lý, và cháu đang nói đúng vấn đề nổi cộm mà công nghệ AI đang đối mặt.

Gần đây nhất, vào ngày 6/2, Getty Images, công ty cung cấp hình ảnh và video lớn nhất thế giới, đã khởi kiện Stability AI, công ty tiên phong về AI Art, vì "vi phạm trắng trợn quyền sở hữu trí tuệ của Getty Images". Getty tuyên bố Stability AI đã sao chép hơn 12 triệu hình ảnh từ cơ sở dữ liệu của mình mà không được phép, và khẳng định Stability AI đã vi phạm cả bản quyền lẫn quyền bảo vệ thương hiệu.

Các công cụ AI Art cần có một lượng lớn hình ảnh, tác phẩm nghệ thuật để sử dụng làm dữ liệu đào tạo và thường lấy từ các trang web mà không có sự đồng ý của chủ sở hữu. Công nghệ này làm dấy lên làn sóng phản ứng của các nghệ sĩ khi họ cảm thấy chất xám của mình bị đánh cắp trắng trợn. Ngay cả người dùng cũng sẽ bị xâm phạm quyền riêng tư khi những bức ảnh chân dung họ đăng trên mạng xã hội có thể bị dùng làm dữ liệu đào tạo AI. Một ngày nào đó, những bức ảnh "fake" mang gương mặt chính họ sẽ xuất hiện ở một nơi xa lạ.

Trong hội họa và nhiếp ảnh là thế, còn trong sáng tạo nội dung thì sao? ChatGPT chưa chính thức có mặt nhưng đã gây sôi sục ở Việt Nam. Chatbot này có thể làm thơ, viết văn hay sáng tác truyện. Đồng nghiệp của tôi khoe rằng mỗi tối, ông ấy nhờ ChatGPT viết hộ một truyện cổ tích, chỉnh sửa đôi chút là đã có "tác phẩm mới" để đưa con vào giấc ngủ. Con ông rất thích, vì những câu chuyện cũ nghe mãi đã chán, giờ ông bố có thể kể những chuyện mới mẻ không tìm thấy trong cuốn sách nào.

Tuy nhiên, câu hỏi chúng tôi đặt ra là, ông có chắc những truyện này là nguyên bản không? "Ờ thì, chỉ là kể chuyện trước giờ đi ngủ cho con tôi thôi mà, làm gì mà căng thế?". Rõ ràng, chúng tôi nhận thức rõ vấn đề, nhưng lờ đi, do sự việc không gây ra hậu quả nghiêm trọng. Nhưng ở quy mô, mức độ khác, sự vi phạm bản quyền sẽ không thể biện minh bằng câu nói "làm gì mà căng".

ChatGPT khiến người dùng kinh ngạc vì có khả năng đưa ra những câu trả lời có vẻ như chính xác. Công nghệ của ChatGPT là khả năng nén một lượng tri thức cực lớn dưới dạng văn bản thành mô hình xác suất trên máy tính. Không một cá nhân nào dù xuất sắc đến đâu có khả năng ghi nhớ lượng lớn thông tin đến như vậy. Điều này giúp nó có khả năng tìm kiếm tổng hợp, so sánh, kết nối thông tin một cách nhanh chóng.

Thế nhưng, vấn đề nổi cộm nhất của ChatGPT chính là tính minh bạch và đạo đức học thuật không được đảm bảo. ChatGPT không bao giờ dẫn nguồn của những thông tin mình đưa ra, trong khi, đây là một yêu cầu cơ bản để chống hành vi đạo văn.

Bên cạnh đó, thông qua bộ lọc của mình, ChatGPT cũng có thể đưa cho người dùng những thông tin hoàn toàn thiên lệch, phân biệt giới tính và chủng tộc. Giáo sư Piantadosi tại Đại học Berkeley yêu cầu ChatGPT viết đoạn mã python để phân loại những cá nhân có khả năng trở thành nhà khoa học xuất sắc. Kết quả trả về, ChatGPT cho rằng một nhà khoa học xuất sắc cần phải là người đàn ông da trắng. Sau khi ý kiến này lên báo, ChatGPT đã biết sửa sai và rút kinh nghiệm nhưng những lỗi như thế chỉ là phần nổi của một tảng băng chìm với vô vàn nguy cơ tiềm ẩn.

Vậy có nên tiếp tục sử dụng những công nghệ như AI Art hay ChatGPT? Là nhà nghiên cứu AI, tôi vẫn phải công nhận ChatGPT hay AI Art là những sản phẩm có ích. Nếu giải quyết được vấn đề về bản quyền và đạo đức, chúng có thể trở thành những công cụ hữu hiệu giúp người dùng thêm ý tưởng sáng tạo và làm việc hiệu quả hơn.

Nhưng bản quyền và đạo đức sẽ còn là cuộc chiến dài giữa các tập đoàn, công ty start-ups và các nhà xuất bản nội dung, gồm cả hoạ sĩ, nghệ sĩ, nhà văn, blogger... Trong tương lai, với sự phát triển vượt bậc của AI, thế giới sẽ cần xây dựng những khung quy định pháp luật về trí tuệ nhân tạo cũng như xác lập tư cách pháp lý cho công nghệ này để tránh những tranh chấp về bản quyền và đạo đức.

Về phía người dùng, tôi đã hỏi sinh viên về niềm tin của họ với ChatGPT, và có tới 70% trả lời rằng luôn cần phải kiểm tra lại thông tin mà ChatGPT đưa ra để đảm bảo tính chính xác. Việc kiểm tra bao gồm nhận biết nguồn của thông tin có đáng tin cậy không, thông tin mà chatbot này trả về có đầy đủ không. ChatGPT hiện tại cũng như Wikipedia, là nguồn tham khảo phổ biến, nhưng không được giới khoa học công nhận. Người dùng cần đặc biệt cẩn trọng trong trường hợp phải chịu trách nhiệm nếu nội dung đưa mình đưa ra không chính xác hoặc thiên lệch.

Với tư cách là giảng viên, tôi không phản đối sinh viên dùng ChatGPT phục vụ cho học tập. Mặt khác, tôi tìm cách đưa công nghệ này vào bài giảng như một công cụ hỗ trợ và kích thích kỹ năng tư duy của sinh viên. Để tránh sinh viên gian lận bằng cách sử dụng ChatGPT tìm câu trả lời, giáo viên có thể dùng ngay câu trả lời của ChatGPT làm câu hỏi tiếp theo và yêu cầu sinh viên phân tích để tìm thêm vấn đề. Như vậy kể cả sinh viên dùng ChatGPT thì mức độ sử dụng sẽ sâu hơn và sẽ tăng cường được khả năng phân tích, hiểu vấn đề.

Đây mới chỉ là những ngày đầu làm việc của AI, mắc lỗi là điều khó tránh khỏi. Việc ChatGPT hay AI-Art trở thành công cụ hữu hiệu hay mối đe dọa hoàn toàn phụ thuộc vào lựa chọn của người dùng.


Nguyễn Như Văn


hungnd2904 Điểm mình thấy hay nhất trong bài là sự tìm tòi và tư duy phản biện của con gái tác giả. Cháu mới 15 tuổi nhưng đã có sự hiểu biết và chủ động nói ra quan điểm cho dù nó bất đồng với nghề nghiệp của bố. Cháu còn nhỏ, tư duy cần học hỏi nhưng như vậy đã cho thấy tác giả giáo dục và chọn môi trường học tập cho cháu rất tốt.

T
tramphuochuy Lúc nhạc số ra đời các hãng nhạc giữ bản quyền cũng lên tiếng dữ lắm, nhưng rồi họ đã thích nghi rất tuyệt vời.

Bài viết tâm sự cho vui, cho có vậy thôi, nó là xu hướng tất yếu, cài gì không thích nghi sẽ tự đào thải, tự chính nó sẽ cân bằng lại, cứ tưởng nó xấu nhưng có khi ngược lại, nên thuận theo, liệu cơm mà gấp mắm chứ đừng chống lại xu hướng tự nhiên, chỉ là thay đổi quy tắc cuộc chơi thôi.
vietemt

AI đã đặt lại vấn đề bản quyền một cách sâu sắc. Bản thân các nghệ sỹ và nhà sáng tạo nội dung cũng được đào tạo (từ lúc biết đọc, viết, nói, nghe hiểu) từ nhiều nguồn như AI. Nhưng không phải lúc nào họ cũng trích dẫn nguồn dữ liệu dùng trong việc đào tạo họ. Đơn giản là sau nhiều năm khi kiến thức "ngấm vào máu" ai cũng tưởng đó là kiến thức của mình.

H
hoanghaihoang006 Phần mềm nhân tạo AI luôn dựa trên sự hoàn thiện của con người và máy móc để tổng hợp tính đúng đắn sau đó phần mềm AI đưa ra sự tự động hóa giải quyết triệt để đáp án, điều này khiến cho một số người có tài năng sẽ bị sốc, lý do bởi độ hoàn thiện quá chặt chẽ của AI khiến họ trở thành thừa thãi. Vì nguyên nhân AI đã giải quyết vấn đề về Art ( nghệ thuật ) mà người con gái của người cha đẻ AI Art đã viết lên, người mà có năng khiếu về nghệ thuật, sẽ ngay lập tức cảm thấy xấu hổ, lý do vì tài năng hiện tại đã không thể vượt qua trí tuệ nhân tạo AI Art thôi.

quang tran
Netflix cũng vừa có 1 bộ phim hoạt hình với background được làm bằng AI. Nhiều người đã phản đối nó vì phần credit chỉ đề cập đến AI chung chung, trong khi không biết được AI đó dùng tài nguyên từ đâu.


24 tháng 4, 2023

Fourth Sunday of Easter (April 30, 2023)

Daily Mass Reading Podcast For April 30, 2023


First Reading (Acts 2:14a, 36-41)

A reading from the Acts of the Apostles

Then Peter stood up with the Eleven,
raised his voice, and proclaimed:
"Let the whole house of Israel know for certain
that God has made both Lord and Christ,
this Jesus whom you crucified."

Now when they heard this, they were cut to the heart,
and they asked Peter and the other apostles,
"What are we to do, my brothers?"
Peter said to them,
"Repent and be baptized, every one of you,
in the name of Jesus Christ for the forgiveness of your sins;
and you will receive the gift of the Holy Spirit.
For the promise is made to you and to your children
and to all those far off,
whomever the Lord our God will call."
He testified with many other arguments, and was exhorting them,
"Save yourselves from this corrupt generation."
Those who accepted his message were baptized,
and about three thousand persons were added that day.

The word of the Lord.

Bài Ðọc I: (Cv 2, 14a. 36-41)

“Thiên Chúa đã tôn Người làm Chúa và làm Ðấng Kitô”.

Trích sách Tông đồ Công vụ.

Trong ngày lễ Ngũ Tuần, Phêrô cùng với mười một Tông đồ đứng ra, lên tiếng nói rằng: “Xin toàn thể nhà Israel hãy nhận biết chắc rằng: Thiên Chúa đã tôn Ðức Giêsu mà anh em đã đóng đinh, lên làm Chúa và làm Ðấng Kitô”.

Nghe những lời nói trên, họ đau đớn trong lòng, nói cùng Phêrô và các Tông đồ khác rằng: “Thưa các ông, chúng tôi phải làm gì?” Phêrô nói với họ: “Anh em hãy ăn năn sám hối, và mỗi người trong anh em hãy chịu phép rửa nhân danh Ðức Giêsu Kitô để được tha tội; và anh em nhận lãnh ơn Thánh Thần. Vì chưng, đó là lời hứa cho anh em, con cái anh em, và mọi người sống ở phương xa mà Chúa là Thiên Chúa chúng ta sẽ kêu gọi đến”. Phêrô còn minh chứng bằng nhiều lời khác nữa, và khuyên bảo họ mà rằng: “Anh em hãy tự cứu mình khỏi dòng dõi gian tà này”. Vậy những kẻ chấp nhận lời ngài giảng, đều chịu phép rửa, và ngày hôm ấy có thêm chừng ba ngàn người gia nhập đạo.

Ðó là lời Chúa.

Responsorial Psalm (Ps 23: 1-3a, 3b4, 5, 6) - EM pages 158-159

R. (1) The Lord is my shepherd; there is nothing I shall want.
Ðáp: Chúa chăn nuôi tôi, tôi chẳng thiếu thốn chi


The LORD is my shepherd; I shall not want.
In verdant pastures he gives me repose;
beside restful waters he leads me;
he refreshes my soul.
R. The Lord is my shepherd; there is nothing I shall want.
Xướng: Chúa chăn nuôi tôi, tôi chẳng thiếu thốn chi; trên đồng cỏ xanh rì, Người thả tôi nằm nghỉ. Tới nguồn nước, chỗ nghỉ ngơi, Người hướng dẫn tôi; tâm hồn tôi, Người lo bồi dưỡng.

He guides me in right paths
for his name's sake.
Even though I walk in the dark valley
I fear no evil; for you are at my side.
With your rod and your staff
that give me courage.
R. The Lord is my shepherd; there is nothing I shall want.
Xướng: Người dẫn tôi qua những con đường đoan chính, sở dĩ vì uy danh Người. (Lạy Chúa), dù bước đi trong thung lũng tối, con không lo mắc nạn, vì Chúa ở cùng con. Cây roi và cái gậy của Ngài, đó là điều an ủi lòng con.

You spread the table before me
in the sight of my foes;
you anoint my head with oil;
my cup overflows.
R. The Lord is my shepherd; there is nothing I shall want.
Xướng: Chúa dọn ra cho con mâm cỗ ngay trước mặt những kẻ đối phương; đầu con thì Chúa xức dầu thơm, chén rượu con đầy tràn chan chứa.

Only goodness and kindness follow me
all the days of my life;
and I shall dwell in the house of the LORD
for years to come.
R. The Lord is my shepherd; there is nothing I shall want.
Xướng: Lòng nhân từ và ân sủng Chúa theo tôi hết mọi ngày trong đời sống; và trong nhà Chúa, tôi sẽ định cư cho tới thời gian rất ư lâu dài.

Second Reading (1 Pt 2:20b-25)

A reading from the first Letter of Saint Peter

Beloved:
If you are patient when you suffer for doing what is good,
this is a grace before God.
For to this you have been called,
because Christ also suffered for you,
leaving you an example that you should follow in his footsteps.
He committed no sin, and no deceit was found in his mouth.

When he was insulted, he returned no insult;
when he suffered, he did not threaten;
instead, he handed himself over to the one who judges justly.
He himself bore our sins in his body upon the cross,
so that, free from sin, we might live for righteousness.
By his wounds you have been healed.
For you had gone astray like sheep,
but you have now returned to the shepherd and guardian of your souls.

The word of the Lord.

Bài Ðọc II: (1 Pr 2, 20b-25)

“Anh em đã trở về cùng Ðấng canh giữ linh hồn anh em”.

Trích thư thứ nhất của Thánh Phêrô Tông đồ.

Anh em thân mến, khi làm việc lành, nếu anh em phải nhẫn nhục chịu đau khổ, đó mới là ân phúc trước mặt Thiên Chúa. Anh em được gọi làm việc đó, vì Ðức Kitô đã chịu đau khổ cho chúng ta, lưu lại cho anh em một gương mẫu để anh em theo vết chân Người. Người là Ðấng không hề phạm tội, và nơi miệng Người không thấy điều gian trá. Bị phỉ báng, Người không phỉ báng lại; bị hành hạ, Người không ngăm đe; Người phó mình cho Ðấng xét xử công minh; chính Người đã gánh vác tội lỗi chúng ta nơi thân xác Người trên cây khổ giá, để một khi đã chết cho tội lỗi, chúng ta sống cho sự công chính; nhờ vết thương của Người, anh em đã được chữa lành. Xưa kia, anh em như những chiên lạc, nhưng giờ đây, anh em đã trở về cùng vị mục tử và Ðấng canh giữ linh hồn anh em.

Ðó là lời Chúa.

Alleluia (Jn 10:14)

R. Alleluia, alleluia.
I am the good shepherd, says the Lord;
I know my sheep, and mine know me.
R. Alleluia, alleluia.

Alleluia: (Ga 10, 14)

Alleluia, alleluia! – Chúa phán: “Ta là mục tử tốt lành, Ta biết các chiên Ta, và các chiên Ta biết Ta”. – Alleluia.

Gospel (Jn 10:1-10)

A reading from the holy Gospel according to Saint John

Jesus said:
"Amen, amen, I say to you,
whoever does not enter a sheepfold through the gate
but climbs over elsewhere is a thief and a robber.
But whoever enters through the gate is the shepherd of the sheep.
The gatekeeper opens it for him, and the sheep hear his voice,
as the shepherd calls his own sheep by name and leads them out.
When he has driven out all his own,
he walks ahead of them, and the sheep follow him,
because they recognize his voice.
But they will not follow a stranger;
they will run away from him,
because they do not recognize the voice of strangers."
Although Jesus used this figure of speech,
the Pharisees did not realize what he was trying to tell them.

So Jesus said again, "Amen, amen, I say to you,
I am the gate for the sheep.
All who came before me are thieves and robbers,
but the sheep did not listen to them.
I am the gate.
Whoever enters through me will be saved,
and will come in and go out and find pasture.
A thief comes only to steal and slaughter and destroy;
I came so that they might have life and have it more abundantly."

The Gospel of the Lord.

PHÚC ÂM: (Ga 10, 1-10)

“Ta là cửa chuồng chiên”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.

Khi ấy, Chúa Giêsu phán rằng: “Thật, Ta bảo thật cùng các ngươi, ai không qua cửa mà vào chuồng chiên, nhưng trèo vào lối khác, thì người ấy là kẻ trộm cướp. Còn ai qua cửa mà vào, thì là kẻ chăn chiên. Kẻ ấy sẽ được người giữ cửa mở cho, và chiên nghe theo tiếng kẻ ấy. Kẻ ấy sẽ gọi đích danh từng con chiên mình và dẫn ra. Khi đã lùa chiên mình ra ngoài, kẻ ấy đi trước, và chiên theo sau, vì chúng quen tiếng kẻ ấy. Chúng sẽ không theo người lạ, trái lại, còn trốn tránh, vì chúng không quen tiếng người lạ”. Chúa Giêsu phán dụ ngôn này, nhưng họ không hiểu Người muốn nói gì. Bấy giờ Chúa Giêsu nói thêm: “Thật, Ta bảo thật các ngươi: Ta là cửa chuồng chiên. Tất cả những kẻ đã đến trước đều là trộm cướp, và chiên đã không nghe chúng. Ta là cửa, ai qua Ta mà vào, thì sẽ được cứu rỗi, người ấy sẽ ra vào và tìm thấy của nuôi thân. Kẻ trộm có đến thì chỉ đến để ăn trộm, để sát hại và phá huỷ. Còn Ta, Ta đến để cho chúng được sống và được sống dồi dào”.

Ðó là lời Chúa




21 tháng 4, 2023

Luvinh Luu : Được làm "con của ĐỨC MẸ ".

 Tình cờ đọc trên mạng về ÂN PHƯỚC của ĐỨC MẸ LAVANG, tôi nhớ lại cơ duyên của chính mình được làm con của ĐỨC MẸ; nay đã gần cuối đời (sinh năm 1934, Giáp Tuất; năm nay 2023, Quý Mão: 89 tuổi, tuổi ta là 90) nên ghi lại, lưu cho con cháu và chia sẻ với bà con bạn bè thân hữu đôi điều về " đời tôi".

Hè năm 1947, khi học xong lớp Nhứt Trường Tỉnh Vĩnh Long, tôi không có phương tiện để lên Saigon tiếp tục vào Trung học,

vì Ba Má tôi kẹt ở quê Tam Bình. Vùng này VC còn kiểm soát, không gởi tiền cho tôi được.

Chưa biết tính sao?

- một hôm có người quen đem thơ của Má tôi gởi cho tôi cho biết gia đình bình yên và kèm theo một thơ khác, dặn tôi đem đến 

giao tận tay Cha Viện Trưởng Chủng Viện Vĩnh Long. 

Khi Cha Chủng Viện coi thơ xong, Ông bảo tôi:

Cha Tỏ (?) gởi con vào Chủng Viện, vậy ngày ...(quên rồi!) con đến đây, Cha sẽ sắp đặt cho con.

Hoàn toàn bất ngờ.

Thì ra Cha Tỏ - Cha Sở Nhà Thờ Tam Bình gởi tôi vào Chủng Viện. 

Cha Tỏ quen với Ba Má tôi, vì Ông Nội tôi hiến đất cất Nhà Thờ Tam Bình - mặc dầu Gia Đình tôi mấy đời thờ Phật.

Ba má tôi có ruộng đất gần Nhà Thờ, thường đến thăm đất và tiếp tế cho Cha những lúc khó khăn. 

Sau này Má tôi kể lại: khi nghe tôi không đi Saigon học được, Cha Tỏ nói với Ba tôi: tình hình không biết ra sao? 

nhưng việc học hành của con cái không thể bỏ dở được. Ông sẽ giúp tôi vào Chủng Viện Vĩnh Long, tiếp tục việc học.

Ở Chủng Viện được vài tháng, Tam Bình được bình định, giao thông phục hồi, 

Má tôi lên tỉnh, dắt tôi lên Saigon, trước là thăm Cô Dượng 5 của tôi là Bác Sĩ Trần Quang Diệu (Tổng Trưởng Y Tế thời Thủ Tướng Trần Văn Hương, ĐỆ Nhị Cộng Hòa), sau là lo việc học cho tôi. Trưởng Nam của Cô Dượng tôi là em V... đang học 6eme ở Taberd, 

nên Ông dắt tôi vào Taberd gặp TCF Directeur VENANT, người Pháp, xin nhập học. Ông này nhìn Livret de notes của tôi, thấy học ở Chủng viện nên chỉ khảo thí sơ sơ Pháp Văn và Toán, rồi cho tôi vô Nội trú, học lớp 6eme C. 

Vì học trễ gần 2~3 tháng, các môn khác tôi theo kịp, chỉ môn Anh Văn là không biết gì hết, cho nên mỗi ngày, sau giờ học, 

TCF Maximin, giáo sư Anh Văn nhờ một học sinh giỏi cùng lớp hướng dẫn tôi: "Anglais vivant".

Anh "Bông" dẫn tôi đến Phòng hợp Hội Thánh Mẫu, có chỗ ngồi học... lần lần tôi quen với nhiều bạn ở đây, xin và được nhập hội.

8 Dec. 1948, Lễ Đức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội, Hội Thánh Mẫu chọn 3 học sinh  hiến dâng trọn đời mình làm

 "Con của ĐỨC MẸ"Nguyện làm theo Thánh Ý của MẸ suốt đời.

3 học sinh được chọn :

        - Anh Francois Trần Thái Trung.

        - Anh Pierre Nguyễn Văn Tường

        - và tôi: Antoine Lưu-Vĩnh-Lữ

Anh Trung và Anh Tường là Đạo Dòng, tôi lúc đó còn" ngoại đạo";

nhưng vì sống trong Chủng viện nên thuộc hết các kinh, Giáo Lý và " theo thói quen" mỗi sáng đều dự Thánh Lễ.

Sau Lễ, TCF Maximin cho tôi một tấm hình 

" ĐỨC MẸ HẰNG CỨU GIÚP";                    

tôi bọc plastic và giử đến bây giờ .

Ngày thường tôi để Hình trên bàn viết, khi đi đâu thì để trong túi áo, lúc nào cũng có ĐỨC MẸ bên mình trong suốt cuộc đời.

Nhờ vậy mà tai qua nạn khỏi.

Thoát nạn khi ở trong quân ngũ:

- Tôi ở TVBQGVN Dalat đi công vụ với Trung Úy Đát đến Trường Hải Quân Nha Trang. 

Tôi đưa Nhà Tôi và con gái cùng đi cho biết Nha Trang. Đến ngày về, tình cờ Cậu 11 của Nhà tôi đi du lịch miền Trung với chiếc xe DS 19, mới mua, ghé Nha Trang, nên chở Nhà Tôi và con tôi về Dalat. Tôi đi quân xa Dodge 4, 3 người ngồi băng trước: Tài xế, tôi, Trung Úy Đát.

Xe chạy bon bon, gió hiu hiu, tôi lim dim ngủ lúc nào không hay...

Chợt giựt mình tỉnh giấc, trời đất âm u, tôi đang nằm trong lòng xe lật úp ; đưa tay sờ đầu, sờ cổ, toàn thân, tay chân, không nghe đau đớn gì, liền bò ra thì nhận thấy xe đã bị lật úp dưới Hố.  Tài xế văng ra nằm bất tỉnh, Trung Úy Đát bị kẹt bên hông xe. Tôi trèo sườn núi lên đến mặt đường, đón xe, kêu cứu, nhờ người phụ giúp đẩy lật xe lại và khiêng Tr. Úy Đát ra, nhờ xe  đưa dùm 3 người chúng tôi đến Quân Y Viện. 

Trên xe, tôi sờ túi, lấy Hình ĐỨC MẸ ra hun, Tạ Ơn Mẹ che chở cho con. 

Bác Sĩ Quân Y khám tới, khám lui, mấy lần , thật kỹ... Ông nhìn tôi nói: 

" thiệt lạ, 3 người lật xe, 2 người bị thương nặng, trung úy không sao hết, một vết bầm nhỏ cũng không?

 tôi chưa hề thấy, mừng cho trung úy". 

Có phải là ĐỨC MẸ đã ân khiển cho Cậu 11 đến Nha Trang, chở Nhà tôi và con gái tôi, đi xe riêng về Dalat, thoát nạn... 

còn nếu đi xe chung với tôi, chưa biết ra sao?  và ĐỨC MẸ che chở cho tôi an toàn khi xe lật xuống hố. TẠ ƠN MẸ !

Năm đó tôi hướng dẫn SVSQ bài tập: " Dọn Bãi nhận thả Dù tiếp tế".

Đại Tá Lâm Quang Thơ, CHT TVBQGVN đến thăm lớp học;

Sau khi trình bài xong, tôi mời Ông di chuyển sang mé rừng bên kia để tiện quan sát hơn. 

Anh Sinh Viên mang máy Truyền Tin không đi theo...

Dù thả... có một dù không mở, rơi thẳng xuống, chỗ tôi đứng lúc nãy, trúng anh SV, tử vong !

Nếu tôi không mời Đại Tá CHT sang bên kia, thì cả 3 người cùng đứng chỗ đó chắc đều sang bên kia thế giới rồi! 

 Tôi lấy hình ĐỨC MẸ ra hun và TẠ ƠN NGƯỜI.

Có phải ĐỨC MẸ dạy tôi, mời Đại Tá CHT đi qua bên kia, nên cả hai cùng thoát nạn?  TẠ ƠN MẸ !

Năm 1970, Tôi là Giám Đốc Nha Báo Chí, nên ngày nào khoảng 5~7 giờ chiều đều phải có mặt tại văn phòng để ký duyệt các ấn bản 23 nhựt báo Việt văn, 13 báo Hoa Văn, 2 báo Pháp văn, 1 báo Anh Văn, cho kịp in trong đêm, để phát hành sáng hôm sau.

5 giờ chiều mùng 3 TẾT, tôi ra xe với cả gia đình đi xuống Sở, cách nhà khoảng 20 phút, để duyệt ký xong là cùng nhau đi ăn cơm chiều.  (Các con tôi cũng rất thích lên văn phòng tôi để xem sách báo nhi đồng, tuổi hoa... nên thường xuyên cả gia đình đều lên văn phòng tôi hết.)

Vừa lên xe, điện thoại reo, tôi trở vô nghe, thì ra Ông Đại Sứ Đài Loan và Ông Tùy Viên Báo Chí muốn đến thăm tôi, chúc Tết.

Tôi trở vô chuẩn bị để tiếp khách, đến hơn 6 giờ khách về, mới tiếp tục đi xuống Sở. Khi đến đường Tự Do thì nghe một tiếng nổ rất lớn;

tôi nói : 

Chà chuyện gì ở đâu mà nổ lớn dữ vậy. 

Đến gần Nha Báo Chí, thấy cảnh sát đầy đường, và sau đó thì tôi được báo cáo là VC đặt chất nổ ở Nha Báo Chí. 

Văn Phòng của tôi, bàn ghế, tủ, nát như cám, chỉ có một việc mà không ai hiểu được: 2 bức hình, Một chụp chung với Đức Giáo Hoàng khi Phái Đoàn ngoại giao thăm viếng Ý, và chân dung Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, ký tặng cho tôi, là còn nguyên vẹn, không bể kiếng, trầy truột gì hết.

Một ƠN PHƯỚC hết sức lớn, 

nếu hôm đó, Ông Đại Sứ không đến thăm, thì giờ đó tôi và cả gia đình tôi cùng với khoảng 70~80 nhân viên kiểm báo đều có mặt ở đó, thì không biết bao nhiêu bị thương hay tử vong?.

Vì là Tết, sau khi kiểm báo xong, không thấy tôi đến, anh chị em rủ nhau xuống các quán nhậu trong EDEN ăn Tết, kể cả anh tùy phái cũng đi theo luôn..., vì vậy mà tất cả thoát nạn. Cả gia đình tôi, hôm đó nếu ở đó, chắc giờ này không có mặt trên đất Mỹ này? 

Ông Đại Sứ Đài Loan giao hẹn: 

mỗi năm , chiều mùng 3 TẾT là cụng ly kỷ niệm ... 

Có phải ĐỨC MẸ khiến Ông Đại Sứ đến thăm tôi, để tôi đến trễ, cả gia đình tôi và nhân viên Nha Báo Chí thoát nạn. 

     TẠ ƠN MẸ! 

Chạy giặc năm 75, tính đủ thứ: nào là sắp thuyền chạy ra Phú Quốc, nào là ghi danh ở Tòa Đại Sứ Mỹ, hẹn trực thăng, v. v...

cuối cùng một Bạn học, không hề tính trước, đưa đi yên lành.

Có phải ĐỨC MẸ sắp xếp để Ông B M. giờ chót nhớ đến tôi và đưa Gia đình tôi đi tị nạn an toàn không? TẠ ƠN ĐỨC MẸ !

Cuộc đời tị nạn của tôi đã viết trong " tị nạn, làm lại cuộc đời."

Giờ đây tôi lược qua Ơn Phước mà ĐỨC MẸ ban cho tôi quá rỏ ràng.

Năm đó vì xách vali nặng, nên trẹo vai tay mặt, không cử động được; mỗi lần thay áo phải có người giúp. Con tôi tìm thầy " Đông Y châm cứu, Võ thuật trị trật tay, gân ..." ở Hong Kong, China, nghe ở đâu có thầy giỏi là mời đến trị cho tôi. Đỡ một chút, thầy về vài hôm là đau lại. Cả hai năm khổ sở như vậy, tôi thôi, không tìm Thầy nữa, mà cam chịu số phận "trẹo vai".

Tháng 5 năm 2002 vợ chồng tôi sang Pháp dự Hôn Lễ của Nhã, con trai anh chị Trung. Anh Trung đề nghị: 

Anh Em mình đã được ĐỨC MẸ ban ơn, vui buồn, khó khăn gì cũng chạy đến cầu xin MẸ, sao mình không cùng nhau đi Lourdes 

để TẠ ƠN MẸ; thế là mấy anh chị em cùng đi Lourdes. 

Khi lễ rước kiệu đèn xong, xếp hàng vào viếng HANG ĐÁ, tôi thấy nhiều nạng gỗ treo ở đó, là của nhiều người được ĐỨC MẸ 

chữa cho lành bịnh, treo nạng, TẠ ƠN. 

Nhớ đến cánh tay của mình, tôi khấn: 

"Lạy MẸ, MẸ đã ban ơn cho con nhiều rồi, con không dám cầu xin gì hết, duy chỉ cái vai tay mặt đau quá, 

xin MẸ chửa cho con hết đau... mỗi năm con sẽ đến viếng Lourdes, Tạ Ơn MẸ".

Khi về Hotel, tôi chợt nghĩ lại: " mình bận rộn quá, làm sao mỗi năm có thể đi Lourdes được ?. Hứa mà không làm được thì không nên; 

cho nên tôi xin anh chị em ở lại thêm một ngày nữa, để tôi cầu xin lại:" hai năm đến một lần".

Sáng hôm sau, chúng tôi đến bãi biển Biarritz, gần đó hưởng không khí trong lành, ấm áp của miền Nam Nước Pháp. Góp thêm phần vui, anh em đề nghị " massage". Hotel Resort nào cũng có nhiều chuyên viên massage giỏi... tôi nhường cho quý anh chị chọn trước loại massage nào thích, như kiểu Thái, mô sâu, Thụy điển, v.v... , vì ở Hong kong đi massage đối với tôi quá thường. 

Cuối cùng, anh massage cho tôi là một người thường: massage thư giãn. 

Anh hỏi tôi muốn massage chỗ nào? 

- Tôi trẹo vai và cánh tay mặt!

Anh bóp, nắn sơ sơ rồi sờ vào sườn tôi hỏi: 

- Có nghe đau không?

- hơi hơi!

Bất thình lình anh nhấn mạnh vào sườn tôi, đau điếng, rồi nói: 

- Ông  giơ tay lên coi.

Tôi nghiêng người qua, giơ tay mặt lên... lạ quá... không đau gì hết, bình thường như chưa hề đau.

Tôi ngồi dậy, giơ tay thử quay vài vòng:

bình thường... không đau gì hết ! Hết trẹo vai rồi.

tôi thưởng anh này rất hậu. 

Mấy anh chị nghe chuyện, mừng cho tôi và xin phone của anh này, hầu sau này có ai bị trẹo cổ, trặt chân v.v.... cần đến. 

Thời gian sau, có nhiều người trẹo cổ, trặt chân tìm đến anh thầy nầy nhờ chữa trị nhưng không hết. Các bạn tôi đồng ý: 

Đây là PHÉP LÀNH, ÂN PHƯỚC ĐỨC MẸ ban cho tôi, chớ không phải tài giỏi gì của anh massager này.

       - TẠ ƠN MẸ... 

Năm sau 2003, Anh Chị Trung, Anh Chị Tường, Chú Nam, vợ chồng tôi cùng nhau đi Fatima rồi về Lourdes mà anh Trung diễn tả: 

huy hoàng , tốt đẹp, vui sướng, không thể quên được. 

Sau đó hằng 2 năm tôi đều cùng anh Chị Trung, và các Gia Đình Bạn Taberd đến Lourdes; có khi đi luôn đến FATIMA để cùng nhau cầu nguyện:

 TẠ ƠN ĐỨC MẸ

chỉ mấy năm gần đây vì COVID không đi được, 

Cầu xin MẸ thương xót... tha thứ...

Đến tháng 6 này - 6/2023 - , Anh TRUNG tổ chức Lễ "Mừng Cửu Tuần" ở Iles-sur la Sordes. 

Tôi và con gái tôi sẽ qua Pháp tham dự; sau đó cùng Gia Đình anh chị Trung, anh chị Tường và nhiều Bạn Taberd cùng đi Lourdes: 

TẠ ƠN ĐỨC MẸ. 

Trọn đời tôi, được làm "con của ĐỨC MẸ", một ÂN PHƯỚC tuyệt vời, được MẸ che chở, phù hộ, cho nên chỉ biết: 

          Vì MẸ... Luôn Luôn . 

Lưu-Vĩnh-Lữ 

Nguyên Hội Trưởng Hội Thánh Mẫu Taberd - 1950 ~ 1955.

Chủ Tịch Hội Phụ Huynh Học Sinh Taberd - 1970 ~ 1975.

Sáng Lập Viên Đại Học LASAN - 1973 ~ 1975.

 
ĐỨC MẸ LA VANG CỨU SỐNG Bác Sĩ Quân Y

Qua lời kể của tiến sĩ Lê Tín Hương, con gái của Bác Sĩ .

"Gia đình tôi là một tri thức được thụ hưởng nền giáo dục vô thần, chúng tôi không tin có thần thánh, kiếp sau, nhưng Tôi và GĐ tôi ngàn lần tạ ơn Thiên Chúa và Đức Mẹ La Vang đã làm Phép Lạ cứu Ba tôi- đặc biệt là ban ơn Đức Tin cho GĐ Tôi, đây mới là món quà cao quý không kể xiết".

* Sau đây là tường thuật của cô Tín Hương:

Ngồi liên tưởng đến Thánh Lễ Đại Trào Khai mạc năm Toàn xá, kỷ niệm 200 năm Đức Mẹ hiện ra tại La vang và kỷ niệm 10 năm Phong Thánh Tử Đạo Việt Nam.

Tôi hồi tưởng về một khung trời ấu thơ xa xưa với một biến cố trọng đại đến với gia đình tôi cách đây 40 năm về trước, vào một ngày cũng mưa gió như hôm nay.

Năm 1958, ba tôi làm việc tại Bệnh viện Trung Ương thành phố Huế. Mỗi tháng ông cùng các bác sĩ đi thanh tra các Bệnh viện nhỏ trong vùng một lần.

Hôm ấy ông sửa soạn đi thăm bệnh viện Quảng Trị, cách thành phố Huế khoảng 65 cây số về phía Tây Bắc.

Tôi còn nhớ rõ hôm đó trời mưa lạnh, mưa rả rích suốt ngày. Ba tôi chuẩn bị lên đường. Ba tôi mặc chiếc Jacket bằng da và dặn dò mẹ tôi một vài điều gì đó rồi vội vã ra xe.

Bước xuống mấy bậc thềm, ông gặp ngay cha Cao văn Luận, người cùng quê quán với cha tôi. Ngài rất thương yêu gia đình tôi và niềm mong mỏi của ngài là được thấy gia đình tôi theo Đạo.

Điều mà đối với cha mẹ tôi là một trở ngại rất lớn, không thể nào thực hiện được. Họ hàng cả hai bên đều không có ai theo Đạo Công Giáo, vả mẹ tôi đã quy y, pháp danh là Nguyên Kha. Mẹ tôi cũng đã xây chùa cho làng ngoại tôi ở Huế.

Cả một đời mẹ hy sinh cho hạnh phúc của chồng con, nhưng trong vấn đề tín ngường bà rất là cương quyết, vì thế ba tôi cũng rất tôn trọng mẹ tôi, mặc dù ông rất mến cha Luận.

Cha Luận gặp ba tôi, ngài đưa cho ông một tấm ảnh và bảo: “Tôi mới đi kiệu ngoài Lavang về. Đức Mẹ đã làm nhiều phép lạ và rất linh thiêng, ông hãy giữ lấy mà cầu nguyện”. Ba tôi cười cười, nói cám ơn cha, rồi thuận tay ông nhét tấm ảnh vào túi trong của áo Jacket: “Con phải đi ngay cha ạ, mọi người đang chờ con ở ngoài kia”. Vừa nói ông vừa chào từ giã rồi đi ra xe.

Buổi chiều trong khi người làm dọn cơm, chúng tôi ngồi nghe mẹ kể chuyện. Mẹ đang kể một đoạn trong câu chuyện “những kẻ khốn cùng” của văn hào Victor Hugo, thì chúng tôi nhận được hung tin. Chiếc xe chở ba tôi và bốn người nữa bị lật tại cầu Giồng Quảng Trị chìm xuống sông rồi. Tất cả đều tử nạn. Bệnh viện báo tin và yêu cầu gia đình đến ngay để nhận xác về mai táng.

Trước biến cố bất ngờ, mẹ tôi như người bị sét đánh, sững sờ ôm lấy chị em chúng tôi. Làm sao tôi có thể diễn tả hết nỗi đau đớn trong lòng mẹ tôi lúc này…

Mẹ tôi và chị em tôi theo xe bệnh viện ra Quảng Trị lấy xác cha. Đến nơi, tại trạm gác nhỏ nằm cuối chân cầu, xác của ba ông bác sĩ và nhân viên bệnh viện đã được vớt lên, còn thi hài ba tôi chưa tìm thấy.

Người ta chưa vớt được, nhưng quả quyết rằng ông cũng cùng một số phận với những tử thi đang nằm đó, vì ông ở dưới nước quá lâu.

Thân nhân của các nạn nhân đã có mặt đông đủ, họ kêu gào khóc lóc rất não lòng. Em tôi còn nhỏ chưa hiểu lắm, nép trong vòng tay mẹ ngơ ngác nhìn quanh: “Ba đâu, ba đâu mẹ!”. Mẹ tôi chưa kíp dỗ dành thì bỗng có tiếng người la lớn: “Đây rồi, vớt được xác cuối cùng rồi”.

Là ba tôi đó. Mẹ tôi nhào tới. Người ta khiêng xác ba tôi đặt lên chiếc băng ca. Lại có tiếng la lên: “Trời ơi, ông ta hình như chưa chết.

Còn thở, hơi thở yếu lắm.Làm hô hấp cho ông ta ngay đi”. Và ba tôi quả còn sống thật. Mẹ tôi quỳ xuống lạy trời lạy đất.

Cám ơn Trời-Phật đã cứu sống ba tôi. Nước mắt mẹ tôi một lần nữa tuôn trào, nhưng lần này là dòng nước mặt hạnh phúc không ngờ. Chúng tôi quỳ xung quanh băng ca. Ba tôi tỉnh lại hẳn.

Ông nói bằng một giọng thật yếu ớt, câu nói đầu tiên tôi không bao giờ quên được: “Hãy xin cha rửa tội, rửa tội cho cả nhà. Đức Mẹ Lavang đã chữa ba”.

Nói xong, ông đưa tay vào túi áo lục lọi kiếm tìm, ông rút ra một tấm ảnh Đức Mẹ Lavang, tấm ảnh mà Cha Luận đã cho ông trước chuyến đi định mệnh. Ba tôi nói tiếp: “Đây chính Bà này đã cứu ba. Ba bị mắc kẹt trong gầm xa không sao ra được. Bà đã đến lôi ba ra. Ra khỏi cửa xe, Bà đẩy ba nổi lên mặt nước và nói “Ta là Mẹ Lavang, Ta đến cứu con”.

Tôi chợt nghĩ lại: Nếu ngày hôm ấy ba tôi không vội vàng ra đi và có thời giờ tiếp chuyện cha Luận, thì có lẽ bức ảnh Đức Mẹ Lavang đã bị bỏ quên trong ngăn kéo cùng với sự hững hờ của ba mẹ tôi rồi.

Sau biến cố đó, gia đình tôi gồm ba mẹ và 7 anh chị em được rửa tội trong sự tự nguyện rất hoan hỷ của mẹ tôi. Ba vị Linh mục thân thiết nhất của gia đình là cha Cao văn Luận, cha Ngô văn Trọng, cha Vũ minh Nghiễm dạy giáo lý cho gia đình, đã dâng Thánh Lễ và ban phép Rửa Tội cho chúng tôi tại Thánh Đường Đức Mẹ Lavang Quảng Trị.

Mẹ tôi vui mừng hân hoan và tin tưởng, bà lần chuôi Mân Côi mỗi ngày. Cho đến ngày nhắm mắt, bà vẫn là một tín đồ sốt sáng, sùng kính Đức Mẹ tuyệt đối. Đây là hình ảnh cuối đời của mẹ tôi.

Tôi còn nhớ, sau ngày gia đình chịu Phép Rửa Tội, mẹ tôi đã phải chịu đựng biết bao lời ra tiếng vào của họ hàng và những người quen biết…. Mỗi lần than vãn với Mẹ thì mẹ tôi lại khuyên: “Ba là cột trụ, là nguồn sống của gia đình. Đức Mẹ đã cứu sống ba là cứu sống cả gia đình chúng ta.

Vì thế dù cho phải chịu bao nhiêu thử thách, khó khăn cũng phải chấp nhận, để cảm tạ ân sủng đó.

Tình yêu luôn luôn có cái giá phải trả, và cái giá đó có nghĩa gì đâu với ân huệ mà Đức Mẹ đã ban cho gia đình chúng ta”.

Mẹ tôi nói đúng, ơn lạ mà Mẹ Lavang đã ban là một biến cố lớn trong đời sống tâm linh của gia đình, cùng là một biến cố trong lịnh sử gia tộc. Ba tôi năm nay đã gần 90 tuổi.

Ông vẫn còn giữ và kính tấm ảnh năm xưa đã cứu mạng ông. Tấm ảnh ngày nay đã mờ nhạt theo thời gian, nhưng mỗi ngày ông vẫn ngồi bên Mẹ, đọc kinh, cầu nguyện, truyện vãn với Mẹ một cách thân tình.

Câu chuyện này vẫn thường được tôi kể lại cho các cháu nghe như một chuyện thần thoại nhưng có thực, chuyện xẩy đến từ một phép lạ của Đức Mẹ Lavang đối với gia đình tôi nói riêng và nhiều gia đình khác nói chung.

Ngày đại lễ khai mạc Năm Thánh hôm nay trời mưa nhiều.

Tôi lái xe đi trong cơn mưa như trút, nhưng lòng tôi hạnh phúc vô cùng vì tôi được có Chúa, có ánh sáng niềm tin của Ngài chiếu rọi tâm hồn tôi. Tôi có tình yêu bao la rộng mở của Đức Mẹ đã đến với gia đình tôi từ thuở tôi mới lên 10… Ngày nay tôi cũng vẫn cảm thấy mình may mắn, đã được hưởng một ân huệ quá đặc biệt đến từ tình yêu bao la không bờ bến của Đức Mẹ….

Tôi lắng nghe những lời huấn từ của Ðức Tổng Giám Mục Nguyễn Văn Thuận. Bằng giọng nói rõ ràng trầm ấm, Ngài nhắc lại lịch sử Giáo Hội Công Giáo Việt Nam từ những ngày đầu tiên. Qua biết bao nhiêu thăng trầm gian khổ có máu, có nước mắt và ngày nay đã được thăng hoa với 117 Vị Thánh Tử Ðạo.

Gia đình ngài cũng đã theo Chúa cách đây 300 năm, với những thử thách cùng với nhiều ân sủng của Chúa, của Ðức Mẹ, đặc biệt là Mẹ Lavang. Ngài cũng kể lại những phép lạ mà Ðức Mẹ đã ban, trong đó có phép lạ chữa lành bệnh cho cha cố Trọng, cha Linh Hướng của gia đình tôi.

Trong cái lạnh của mùa Ðông, lòng tôi bỗng nhiên ấm cúng. Tôi thấy tâm hồn như nở hoa. Ðóa hoa Yêu Thương trong vườn hoa rực rỡ của niềm Tin. Tôi hy vọng sẽ mãi mãi là đóa hoa đầy hương sắc, không bao giờ héo rũ úa tàn. Tôi thầm cám ơn Chúa, cám ơn Mẹ, cúi đầu để che dấu dòng lệ cảm xúc đang âm thầm rơi.

Dòng lệ của hơn bốn mươi năm trước kể từ khi gia đình tôi được ơn lạ của Ðức Mẹ Lavang, trải qua biết bao sóng gió bể dâu… Có lúc đã ngưng đọng, có lúc tưởng chừng bị lãng quên, hôm nay lại từng giọt chảy dài… Những giọt lệ vui mừng.

Những giọt lệ bồi hồi nhắc nhở tôi niềm hạnh phúc được nương náu trong Tình Yêu và Ân Sủng của Chúa, của Mẹ Maria.

Con gái nhỏ của Mẹ Maria Tín Hương

Đời đời tạ ơn Đức Mẹ La Vang

California, Chúa Nhật ngày 22 tháng 2 năm 1998.

Nguồn : Internet