Tìm Kiếm

9 tháng 12, 2017

HÃY TIN Ở T.J

Image result for happy kids

Cho đến năm học lớp 10 thì T.J. được coi là học sinh quậy nhất trường!
T.J. lầm lì, có khi không buồn trả lời khi thầy cô hỏi, vài lần đánh nhau.
Các thầy cô thường nhăn mặt khi nhìn thấy tên của T.J. trong danh sách lớp mình sẽ dạy vào học kỳ sau  

Năm đó, tất cả học sinh đều được mời tham gia chương trình ngoại khoá vì cộng đồng. T.J. là một trong số 405 học sinh tự nguyện đăng ký ngay đợt đầu tiên. 
Buổi đầu, T.J. đứng tách biệt hẳn với các học sinh khác, lưng dựa vào tường ở cuối hội trường, với thái độ "Để xem có ai làm gì ra hồn không!". 
Nhưng dần dần, những trò chơi khiến cậu chú ý.
Các nhóm bắt đầu thân thiện hơn, nhất là khi được yêu cầu liệt kê những điều tích cực về nhau. Họ còn hào hứng mời T.J. thử phát biểu, thậm chí, còn kể vài đặc điểm thú vị về cậu. Chẳng bao lâu, cậu đã cởi mở hơn nhiều. 

Ngày hôm sau, T.J. còn năng nổ hơn. Đến cuối buổi, cậu đăng ký thăm gia đội "Dự án cho những người vô gia cư". Lúc đó, thầy hiệu trưởng Coggshall đi qua, thầy dừng lại lắng nghe và khi thấy các thành viên khác trong nhóm rất ấn tượng với thái độ quan tâm và nhiệt tình của T.J., thầy gợi ý bầu T.J. làm nhóm trưởng. 

T.J. không hề biết là vì cậu mà có một cuộc tranh cãi nảy lửa. 
Các thầy cô giáo không thể tin được rằng thầy hiệu trưởng lại đặt một kế hoạch lớn như thế vào tay cậu: 
"Đó là học sinh có hồ sơ những lần bị kỷ luật dài hàng gang tay. Không khéo quyên góp được một ít thực phẩm thì nó lại ăn trộm mất một nửa!"
Nhưng thầy Coggshall giữ nguyên ý kiến.  

Hai tuần sau đó, T.J. và nhóm của mình đi quyên góp thực phẩm. Họ quyên góp được... 2.854 hộp thực phẩm chỉ  trong 2 tiếng đồng hồ và đem tới hai trung tâm dành cho người vô gia cư của thành phố. Sự kiện này thậm chí được đăng lên trang nhất của tờ báo của bang. 

T.J. tiếp tục kế hoạch thứ hai của nhóm: quyên góp được 300 chiếc chăn và 1.000 đôi giày cho các trung tâm dành cho người vô gia cư. Cậu được đăng ảnh lên báo, được khen ngợi. Ai cũng thừa nhận khả năng của T.J. Thầy cô bắt đầu khen cậu. Cậu đi học đều đặn và thường xung phong trả lời câu hỏi.  

Cuối năm học đó, T.J. cùng nhóm của mình còn tổ chức một buổi quyên góp lớn, thu được 9.000 hộp thức ăn chỉ trong một ngày, và suốt năm sau đó, nhóm của T.J. cung cấp phần lớn thực phẩm cho hai trung tâm dành cho người vô gia cư. 

Khi được hỏi tại sao cậu nhiệt tình và hiểu rõ cách làm dự án này đến thế, T.J. mỉm cười nói rằng chính gia đình cậu rất nghèo, bởi vậy cậu hiểu rõ những người nghèo cần gì. 

>Bây giờ T.J. đã trưởng thành, có một công việc ổn định là quản lý kinh doanh. Ngày hội trường, cậu đã trở về nắm lấy tay thầy Coggshall, nhẹ nhàng:  
Em đã từng như một chú chim với một bên cánh gãy, nhưng đã được niềm tin của thầy đã chữa lành”. 
>
>Hullihan - Thục Hân (dịch)>LOVELY_RABBIT(sưu tầm)
>>

>CÓ MỘT TỪ SẼ LÀM BẠN PHÁT ỐM  
>
>Arthur Gordon là một nhà văn nổi tiếng. Ông có nhiều câu nói sâu sắc khiến mọi người khâm phục. Tuy nhiên, ông kể lại rằng bản thân ông học được một bài học lớn trong một trường hợp rất bất ngờ 
>
>Đó là lần Gordon tới New York để phỏng vấn Tiến sĩ Blanton, cũng là người đồng sáng lập Tổ chức Nghiên cứu Tâm thần học. Trong khi ngồi ở tiệm ăn chờ Tiến sĩ Blanton tới, Gordon suy nghĩ vẩn vơ và bắt đầu nghĩ ngợi về quá khứ của mình, về những việc mình đã và chưa làm được. Và khi Tiến sĩ Blanton tới, ông nhìn thấy Gordon đang ngồi chờ mình với đôi lông mày nhíu lại, mặt mũi buồn bã u ám..
>
>- Có chuyện gì vậy, Arthur? - Tiến sĩ Blanton hỏi ngay khi nhìn thấy Gordon, khiến cho Gordon quên mất rằng mục đích của mình ở đây hôm nay là để... phỏng vấn Tiến sĩ.
>- Ừm, tôi chỉ ngồi nghĩ về cuộc sống của mình. Có quá nhiều điều tôi lẽ ra đã làm được rồi. Này, anh biết không, nếu hồi đó tôi cố học thêm chút nữa, có lẽ bây giờ tôi cũng là Tiến sĩ rồi đấy! 
>
>Tiến sĩ Blanton mỉm cười, gợi ý: >
>- Ăn trưa xong chúng ta cùng đến văn phòng của tôi nhé. Tôi có cái này hay lắm. >
>Sau bữa trưa, tại văn phòng của mình, Tiến sĩ Blanton bật một cuộn băng cassette. >
>- Anh hãy lắng nghe cuộn băng này. Có ba người khác nhau nói về chính họ. Họ đều là bệnh nhân của tôi và đều cần điều trị tâm lý. Anh nghe kỹ nhé! 
>
>Trong suốt một tiếng đồng hồ, nhà văn đáng kính Gordon lắng nghe.
Và khi kết thúc, Tiến sĩ Blanton hỏi: 
>
>- Anh có thấy ba người này có một điểm chung không? >
>Arthur Gordon suy nghĩ rồi đáp: >
>- Tôi chẳng thấy có gì chung cả. Họ có những cuộc sống, cách sống quá khác biệt và những vấn đề họ gặp phải cũng quá khác nhau. 
>
>- Thế thì để tôi nói anh nghe - Tiến sĩ tâm lý học nói - Tất cả ba người đều nói rất nhiều lần từ: "Giá như...", "Nếu mà...". Những cụm từ này thật sự làm thần kinh người ta phát ốm. Nó chẳng khác gì độc tố, nó làm mọi người đều tiếc nuối, tự trách móc, bi quan...
Điều đầu tiên tôi khuyên họ là họ cần học cụm từ: "Lần sau...
". Cụm từ này chỉ tới tương lai, tới một ngày mới, tới sự mạnh mẽ, hồi phục, sửa chữa, hàn gắn... Nếu đã không thay đổi được quá khứ, thì anh nên hướng mắt mình về quá khứ hay tương lai? 

>Thục Hân (dịch)

Image result for vui ve quotes

Nghe kinh Hạnh Phúc nhân ngày Hạnh Phúc Thế Giới 20-3