First Reading (Wis 9, 13 – 18b)
A reading
from the Book of Wisdom
For who among
men is he that can know the
counsel of God? Or who can think what
the will of God is? For the
thoughts of mortal men are fearful, and our counsels uncertain. For the
corruptible body is a load upon the soul, and the earthly habitation presses
down the mind that muses upon many things. And hardly do we guess aright
at things that are upon earth: and with labour do we find the things that are
before us. But the things that are in heaven, who shall search out? And
who shall know your thought, unless you give wisdom, and send your holy spirit
from above: And so the ways of them that are upon earth may be corrected.
Bài đọc I (Kn 9, 13
– 18b)
Lạy Chúa, nào có ai biết được ý định của Thiên Chúa? Nào có ai hiểu được
Đức Chúa muốn điều chi? Chúng con vốn là loài phải chết, tư tưởng không sâu, lý
luận không vững. Quả vậy, thân xác dễ hư nát này khiến linh hồn ra nặng, cái vỏ
bằng đất này làm tinh thần trĩu xuống vì lo nghĩ trăm bề. Những gì thuộc hạ giới,
chúng con đã khó mà hình dung nổi, những điều vừa tầm tay, đã phải nhọc công mới
khám phá được, thì những gì thuộc thượng giới, có ai dò thấu nổi hay chăng? Ý định
của Chúa, nào ai biết được, nếu tự chốn cao vời, chính Ngài chẳng ban Đức Khôn
Ngoan, chẳng gửi thần khí thánh? Chính vì thế mà đường lối người phàm được sửa
lại cho thẳng, cũng vì thế mà con người được dạy cho biết những điều đẹp lòng
Ngài, và nhờ Đức Khôn Ngoan mà được cứu độ.
Responsorial Psalm (Psalm 90: 3-4, 5-6, 12-13,
14, 17)
R/ In every age, O Lord, you have been our
refuge.
R/ Lạy Chúa, trải qua bao
thế hệ, Ngài vẫn là nơi chúng con trú ẩn.
You turn man back to dust, saying, “Return, O
children of men.” For a thousand years in your sight are as yesterday, now that
it is past, or as a watch of the night. R/
Chúa bắt phàm nhân trở về cát bụi, Ngài phán bảo: “Hỡi người trần thế,
trở về cát bụi đi”. Ngàn năm Chúa kể là gì, tựa hôm qua đã đi qua mất rồi, khác
nào một trống canh thôi!
You make an end of them in their sleep; the
next morning they are like the changing grass, which at dawn springs up anew,
but by evening wilts and fades. R/
Ngài cuốn đi, chúng chỉ là giấc mộng, như cỏ đồng trổi mọc ban mai, nở
hoa vươn mạnh sớm ngày, chiều về ủ rũ tàn phai chẳng còn.
Teach us to number our days aright, that we
may gain wisdom of heart. Return, O Lord! How long? Have pity on your servants! R/
Xin dạy chúng con đếm tháng ngày mình sống, ngõ hầu tâm trí được khôn
ngoan. Lạy Chúa, xin trở lại! Ngài đợi đến bao giờ? Xin chạnh lòng thương xót
những tôi tớ Ngài đây.
Fill us at daybreak with your kindness, that
we may shout for joy and gladness all our days. And may the gracious care of
the Lord our God be ours; prosper the work of our hands for us! Prosper the
work of our hands! R/
Xin
cho đoàn con được no say tình Chúa, để ngày ngày được hớn hở vui ca. Xin cho
chúng con được vui hưởng lòng nhân hậu của Chúa là Thiên Chúa chúng con. Việc
tay chúng con làm, xin Ngài củng cố, xin củng cố việc tay chúng con làm.
Second Reading (Philm 9 – 10, 12 – 17)
A reading
from the Letter of Saint Paul to Philemon
I,
Paul—an old man and now also a prisoner of Christ Jesus— I appeal to you for my son
Onesimus, who became my son while I was in chains. I am sending him—who is my very heart—back
to you. I would have liked to
keep him with me so that he could take your place in helping me while I am in
chains for the gospel. But I did not want to do anything
without your consent, so that any favor you do will be spontaneous and not
forced. Perhaps the reason he
was separated from you for a little while was that you might have him back for
good— no longer as a slave,
but better than a slave, as a dear brother. He is very dear to me but even
dearer to you, both as a man and as a brother in the Lord. So if you consider me a partner, welcome him as you would
welcome me.
Bài đọc II (Plm 9 – 10, 12 – 17)
Nhưng tôi thích kêu gọi lòng bác ái của anh hơn,
để xin anh làm điều đó. Tôi, Phao-lô, một người đã già và hơn nữa, một người đang
bị tù vì Đức Ki-tô Giê-su, tôi van xin anh cho đứa con của tôi, đứa con tôi đã
sinh ra trong cảnh xiềng xích, đó là Ô-nê-xi-mô, tôi xin gửi nó về cho anh; xin
anh hãy đón nhận nó như người ruột thịt của tôi. Phần tôi, tôi cũng muốn giữ nó
ở lại với tôi, để nó thay anh mà phục vụ tôi trong khi tôi bị xiềng xích vì Tin
Mừng. Nhưng tôi chẳng muốn làm gì mà không có sự chấp thuận của anh, kẻo việc
nghĩa anh làm có vẻ miễn cưỡng, chứ không phải tự nguyện. Nó đã xa anh một thời
gian, có lẽ chính là để anh được lại nó vĩnh viễn, không phải được lại một người
nô lệ, thì được một người anh em rất thân mến; đối với tôi đã vậy, phương chi đối
với anh lại càng thân mến hơn biết mấy, cả về tình người cũng như về tình anh
em trong Chúa. Vậy, nếu anh coi tôi là bạn đồng đạo, thì xin anh hãy đón nhận nó
như đón nhận chính tôi.
The Gospel (Lk 14, 25 – 33)
A reading
from the holy Gospel according to Luke
Large
crowds were traveling with Jesus, and turning to them he said: “If anyone comes to me and does not
hate his father and mother, his wife and children, his brothers and sisters—yes,
even his own life—he cannot be my disciple. And anyone who
does not carry his cross and follow me cannot be my disciple. “Suppose
one of you wants to build a tower. Will he not first sit down and estimate the
cost to see if he has enough money to complete it? For
if he lays the foundation and is not able to finish it, everyone who sees it
will ridicule him, saying, ‘This fellow
began to build and was not able to finish.’ “Or
suppose a king is about to go to war against another king. Will he not first
sit down and consider whether he is able with ten thousand men to oppose the
one coming against him with twenty thousand? If
he is not able, he will send a delegation while the other is still a long way
off and will ask for terms of peace. In
the same way, any of you who does not give up everything he has cannot be my
disciple.
Phúc âm (Lc 14, 25 – 33)
Có rất đông người cùng
đi đường với Đức Giê-su. Người quay lại bảo họ: “Ai đến với tôi mà không dứt bỏ
cha mẹ, vợ con, anh em, chị em và cả mạng sống mình nữa, thì không thể làm môn
đệ tôi được. Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi, thì không thể làm môn đệ
tôi được. “Quả thế, ai trong anh em muốn xây một cây tháp, mà trước tiên không
ngồi xuống tính toán phí tổn, xem mình có đủ để hoàn thành không? Kẻo lỡ ra, đặt
móng rồi mà không có khả năng làm xong, thì mọi người thấy vậy sẽ lên tiếng chê
cười mà bảo: ‘Anh ta đã khởi công xây, mà chẳng có sức làm cho xong việc’. Hoặc
có vua nào đi giao chiến với một vua khác, mà trước tiên lại không ngồi xuống bàn
tính xem mình có thể đem một vạn quân ra, đương đầu với đối phương dẫn hai vạn
quân tiến đánh mình chăng? Nếu không đủ sức, thì khi đối phương còn ở xa, ắt nhà
vua đã phải sai sứ đi cầu hòa. Cũng vậy, ai trong anh em không từ bỏ hết những
gì mình có, thì không thể làm môn đệ tôi được.